Bước vội đôi chân trần ra ngoài ban công để tận hưởng chút gió trời
sáng sớm,cơn gió nhẹ nhàng vuốt ve làn tóc,trải dài xuống bờ môi không
đủ để xua tan đi chuyện buồn nó vừa trải qua.
Đưa tay đón chút nắng
mai,nó thấy dìu dịu,thanh thản tâm hồn.gom chút đớn đau,chút buồn bã
chôn chặt tận đáy lòng,ký ức ngày xưa hiện về,đua nó trở lại miền ký ức
xa xôi...
Giữa những xô bồ,vội vã của cuộc sống hiện tại,nó thèm
cảm giác đươc đi chân trần trên những ngọn cỏ còn đẫm sương mai,được tận
hưởng chút se lạnh mỗi đợt gió về trong mỗi buổi chiều tà tắt
nắng,những mái nhà tranh cứ chiều đến được bao phủ bởi một thứ màu sắc
mờ mờ,ảo ảo không phải sương mà là khói bếp hòa quyện cùng chút gió,cứ
cuốn đi mãi,đi mãi...làm lòng người thanh thản đến lạ.
[You must be registered and logged in to see this link.] "Nhớ"là một cảm giác làm lòng người cứ cồn cào,da diết,sao mỗi khi
buồn,nó lại nhớ quê đến thế.giữa những bon chen,tấp nập,giữa dòng đời
vội vã,một chút bình yên dù là trong hoài niệm cũng đủ làm lòng nó bớt
chút quạnh hiu!....
Vẫn muốn đắm mình vào những ký ức xưa để tìm
thấy nơi đó một chút tĩnh lặng,vẫn muốn nhớ về những ngày xưa mải mê
kiếm tìm một nhành hoa đẹp,một loài quả dại mà nó chưa bao giờ biết tên
chỉ nhớ khi chín nó màu đỏ tươi,vị ngòn ngọt,man mát,xoa dịu đi cả những
tâm hồn vô cảm nhất.
Một cơn gió chợt đến cuốn đi những ký ức xa
xôi,nó giật mình,lặng lẽ rời khỏi ban công,lại bắt đầu một ngày mới giữa
những bon chen của cuộc sóng thường ngày!!!![img]
[/img]